Believe Chap 1Author: SATOHIKARU
Genres : Humor, chắc có Mild-Ya ~~
Paring: JaeHo, YooSu,Minfood
Sumery: tình yêu không bao giờ chết, nó chỉ ngủ yên khi bị chà đạp và sẽ nở hoa khi có người yêu ta thật sự.
Nhân vật nhé:
KIM JAE JOONG : là sinh viên trường Daesang, học giỏi, giữ chức hôi trưởng hội học sinh của trường. CÓ trái tim chai sạn do từng bị người yêu bỏ rơi. Cậu tuy rất tốt bụng và quan tâm mọi người nhưng từ khi mất niềm tin vào tình yêu cậu luôn giữ khoảng cách đối với tất cả những ai xung quanh mình, cậu không muốn vết thương chưa lành miện của mình lại tiếp tục rỉ máu. Coi JS, CM là em trai và coi YC là anh trai. Cậu ở trọ tại nhà trọ tập thể do cha mẹ JS quản lí
JUNG YUNHO: Là anh chàng đẹp trai( cái này miễn bàn) đến nỗi đã gặp không ít rắc rối với lũ con gái ngay từ lúc nhỏ và lớn lên cũng vậy, tính hơi lăng nhăng -> bị papa và mama kí quyết định tống cổ khỏi nhà đến ở nhà trọ tập thể của cha mẹ JS, người họ hàng bên ngoại có bắn đại bác cũng không tới nhưng hồi nhỏ JS từng ở nhà YH suốt thời tiểu học -> okie tuốt.
KIM JUNSU : con trai của chủ một siêu thị lớn nhưng cha mẹ cậu cho cậu ở riêng vì muốn JS tự lập sau này có thể thay quyền nắm công ty. Yêu game hơn cả bản thân. JS quen JJ lúc lên cấp III, JJ giúp cậu rất nhiều trong việc học -> bám đuôi JJ -> lôi JJ về ở chung nhà trọ khi biết mình và JJ cùng trường đại học.
PARK YOOCHUN: là anh chàng cảnh sát khu vực của khu nhà trọ, tính có thích lăng nhăng -> dọn ra ở riêng vì không muốn cha mẹ quản việc '' đi sớm vè khuya'' của mình. Được một ông lão tốt bụng chỉ giúp cái nhà trọ của JS khi chỉ còn một phòng cuối cùng ( may thế chứ lị )
SHIM CHANGMIN : là học sinh lớp 12,học trọ ở nhà JS từ lúc cấp II,do bố mẹ ra nước ngoài nhưng cậu không thể nào thích nghi được với mớ đồ ăn phương tây đó -> ở lại tốt hơn. Với tuyên ngôn '' FOOD is my love '' và cái máy vi tính no 1 -> không yêu đương ai khác. thích JS vì JS chơi điện tử rất giỏi, yêu JJ vì JJ nấu ăn rất ngon. Được mọi người coi là đứa em út dễ thương.
VANESS : là người yêu cũ của JJ vì muốn được tiến thân nhanh nên chạy theo con gái của một vị giám đốc bệnh viện, nhưng vẫn muốn có thêm JJ nữa. Là con người tham lam theo đủ hướng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày cũng đã tới bến, nó thả một anh chàng cao kều xuống rồi xịt khói chạy mất mặc cho anh chàng tóc chỉa vừa hít bụi kia réo tên nó mà chửi.
Đó là Jung Yunho. Nhân dạng của cậu được cô cảng sát viên ưu ái miêu tả lại trong hồ sơ cảng sát như sau: khuôn mặt dài, mắt hơi xếch, lông mày rậm rất nam tính, mũi dọc dừa cao và rõ nét, có một nốt rồi nhỏ bên mép trái, đôi môi bĩu rất gợi cảm, tóc đên lĩa chĩa như nhím, có thêm cái răng khểnh duyên không chịu được, có chiều cao lí tưởng: 1.83, cân nặng chuẩn: 66kg,, thân hình rắn chắc, khỏe mạnh, đặc biệt có nụ cười mê người......... Vâng! các bạn đừng cười, cô cảnh sát viên đó miêu tả rất chính xác đó ạ! Nhưng hiện giờ anh chàng đẹp trai đó đã bị cha mẹ tống cổ khỏi nhà ( chia bùn với oppa).
- Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh như vầy chứ? Tại sao lại rời xa căn nhà thân yêu với cái giường ngủ và mọi việc xướng như tiên ấy chứ? Tất cả chỉ vì lí do vớ vẩn đó. Jung Yunho biểu lộ trên mặt một sự đau khổ và chảnh chảnh không ai bằng.
Lí do để bố mẹ cậu tống cậu ra khỏi nhà cũng thật không nhỏ. Yunho rùng mình khi nhớ đến chuỗi ngày kinh khủng đã qua.
Đó là một ngày nắng đẹp, cách đây 21 năm, tại một nhà bảo sanh, có một cậu bé mắt xếch vừa chào đời đang gào khóc rất to mồm.Tất cả các bà mụ đều muốm ôm lấy đứa bé ấy, lì do đơn giản vì nó quá dễ thương. Bỗng xuầt hiện một bà lão tóc trắng, khuôn mặt hiền từ tựa như một bà tiên từ đâu đến thì không biết đến trao cho YH một lời chúc mà sau này YH được nghe mọi người kể lại thì cậu khẳng định đó là lời nguyền của mộ mụ phù thủy ác độc:
- Chúc cho cháu bé ngày càng đẹp trai, khiến cho con phải đổ rạp như chuối. Là một tài năng về thể thao và kua gái.
Cha mẹ Yunho đương nhiên rất vui nhưng đáng tiếc họ không hạng phúc được lâu vì lời chúc ấy. Nói vừa dứt câu bà lão chuồn mất.Không ai biết bà lão là ai, từ đâu đến nhưng sau này nhờ tài điều tra của bản thân tác giả, tác giả đã bắt gặp bà lão đang bị rượt đuổi trên đường. Bà lão chân chạy loạng choạng, lũ người phía sau trông thật dữ tợn, đang cố hết sức rượt theo bà, trên ngực áo của họ có đeo một bảng hiệu nhỏ, lấp lánh dòng chữ vàng vàng xinh xắn: Bệnh viện tâm thần trung ương. (
)
Quả thật theo lời tiên đoán của bà lão, Yunho ngày càng đẹp trai hơn. Cậu đã khiến cho tất cả phụ nữ khu vực cậu ở đều thích cậu hết. Bởi thế khi cậu bé Yunho vừa tròn 5 tuổi suýt chút nữa thì phải ra vàng móng ngựa vì can tôi quyến rũ phụ nữ với số mũ n lần theo dạng '' Già không bỏ nhỏ không tha '' ( ). Cậu cũng chính là nguyên nhân gây nên tình trạng dân cư dồn về một chỗ ( Chú thích hầu như toàn phụ nữ ) gây hậu quả mất cân bằng dân số và tỉ lệ giới tính ở các địa phương khác.
Khi Yunho đủ tuổi học lớp một, Bậc cha mẹ ngây thơ của cậu không lường hết sự nguy hiểm của đứa con trai mình nên họ để cho cậu đến trường với hình dáng nguyên gốc của mình. Buổi sáng hôm đó, bỗng nhiên phòng y tế tai trường tiểu học của YH đột nhiên quá tải những ca ngất xỉu vì thiếu máu. Các nạn nhân là những cô bé xinh xắn khai rằng đã gặp một cậu bé mắt xếch, rồi cảm thấy choáng vág ngất xỉu và tỉnh lại ở phòng y tế. Lập tức một đội đặc nhiệm nữ cảnh sát được cử tới điều tra, họ lo ngại có âm mưu gì đó từ chuyện này. Và nghe rằng, hình như người ta cũng tìm thấy nhưng nữ cảnh sát kia trong tình trạng mất máu ngất xỉu tương tự. Lời khai của họ cũng giống các cô bé: lại là một cậu bé mắt xếch-> chảy máu mũi -> ngất xỉu. May sao có một nữ cảng sát nhớ được chút manh mối, chiếc phù hiệu ghi : học sinh Jung Yunho lớp 1A của trường. Và kết luận của bác sĩ chuyên môn đã khẳng định tình trạng của tất cả các trường hợpp: quá phấn khích -> chảy máu mũi -> ngất xỉu. Đến đây ta có thể hiểu được sự nguy hiểm của YH là ở chỗ nào ( )
Lớp Yunho sau một thời gian cố gắng đã có thể tạm cầm cự trước vẻ đẹp trai của cậu nhưng vẫn nơm nớp vì không biết khi nào thì cậu sẽ gây ra những trò tự khẳng định bản thâ -> sẽ xỉu tiếp-> nguy hiểm.
- Em xin biểu diễn một sáng tác của chính em : bài Hug.
Giọng hát cất lên, cậu cũng nhảy theo bài rất đẹp, tất cả những gì cậu làm đều hớp hồn mọi người. Người nào đứng trong phạm vi ảnh hưởng đều trong trạng thái chết lâm sàng. Một tài năng tuyệt vời. Khi bài hát kết thúc thì tiếng vỗ tay vang lên không dứt, âm lượng của tiếng vỗ tay là trần nhà ( theo như tác giả thì không nhầm đâu) đang rung lên, các bức tường tróc vài mảng sơn. Kết luận : Yunho là một đứa trẻ đáng sợ. ( )
Và cậu cũng bắt đầu gặp rắc rồi với con gái từ lúc bước chân vào tiểu học. Các cô bé tranh nhau để được ăn trưa với cậu, để đọc sách với cậu thậm chí chỉ để nhìn cậu nữa.
- Sao cậu dám nhìn Yunho của mình nhiều như thế?
- Yunho của cậu hồi nào?
Và cãi nhau rồi đánh nhau.Yunho vào can thì bị vạ lây theo kiể '' Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết ''. Bởi thế nên cậu ''cạch'' luôn, hễ thấy lũ con gái đánh nhau thì cậu áp dụng '' Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách ''. Nhưng thời tiểu học vẫn để lại trong cậu nhiềun tốt đẹp-> không hề nhận ra sự nguuy hiểm của bản thân và khái niệm : cậu sẽ bị vẻ đẹp của mình hại chết.
Một thời tiểu học hơi bình yên đã trôi qua nếu như không tính mấy vết sẹo trên chân cậu bị các cô bé gây ra khi tranh giành cậu. Lên trung học đương nhiên Yunho lại càng đẹptrai. Sự ngây thơ vẫn còn trong tâm hồn cậu nên Yunho lại đi học với hình dáng thật của mình. Với tính cách thích chơi nổi của mình, ngay trong buổi khai giảng cậu đã làm toàn trường chú ý khi đứng lên bục để biểu diễn bài '' The way U are'', một sáng tác mới nhất của cậu. Khi cậu nhận ra cái dại của mình thì đã quá muộn, mọi đau khổ lại liên tiếp đến với cậu.
Một tuần đầu tiên đi học thật yên ổn, mọi sự vẫn bình yên ngoại trừ việc lũ con gái cứ thậm thụt làm gì đó rất là khả nghi. Yunho rất thoải mái ( mặc dù hơi thất vọng, quen có người vây lấy mình rùi mà ) Nhưng đó là sự bình yên trước một cơn bão)
Ngày đầu tiên của tuần học thứ hai, khi Yunho vừa bước khỏi của thì mấy tốp nữ sinh đã réo tên cậu và rượt theo, Yunho hoảng sợ co giò bỏ chạy. Tuy Yunho có 1 thể lực tuyệt vời nhưng vẫn không địch lại được đám con gái quá khích ấy. Cậu đuối dần nên quyết định leo rào vào trường. Không may cho Yunho, những chú cẩu dễ thương tưởng cậu là trộm nên đã quyết định lấy một gấu quần của cậu làm kỉ niệm. GIờ ăn trưa, Yunho vừa bước ra khỏi cửa lớp là bọn con gái đã chặn 2 đầu hành lang. Yunho của chúng ta như cá nằm trên thớt, đành phải ngồi lại để nghe họ cãi nhau:
- Yunho ăn cơm tớ làm nè, ngon lắm đó.
- Đừng ăn Yunho ăn của tớ nè.
- Không! Là hộp cơm của tớ mới ngon. VV..... và VV.......
Các cô say sưa cãi nhau để mặc cho Yunho gục đầu xuống bàn đói đến hoa mắt. Đến giờ về cậu lại tiếp tục thoát thân đầy vất vả và mấy chú khuyển đầy tinh thần trách nhiệm cũng lấy nốt cái gấu quần còn lại của cậu cho... đủ cặp. Cậu trở về nhà với bộ dạng lếch thếch nhưng vẫn đủ đẹp trai để hạ gục thêm một nạn nhân nữa : cô hàng xóm mới chuyển về.Và cứ như vậu, Yunho đã trải qua thơi trung học vất vả như thế đấy. Nhưng bù lại cơ thể cậu được rèn luyện không thua gì một lính đặc công. Cậu chạy nhanh vô địch, những người thi quốc tế phải cám ơn cậu vì cậu không ra tranh tài, nếu không cậu sẽ là ông hoàng trong bộ môn marathon, Bật cao vô cùng để tránh những cú táp của những chú khuyển đáng yêu, Chịu đói cực giỏi do thường xuyên không được ăn trưa và một trí não nhanh nhẹn để đối phó với những hiểm nguy luôn rình rập. Vâng, YH đã được '' rèn luyện '' khắc nghiệt như thế đấy.( )
Khi bước chân vào cao học, rốt cuộc Yunho đã giác ngộ được "đẹp trai cũng là một cái tội", nên cũng như bao đứa con trai khác, Yunho bỏ ra cả tiến đồng hồ trước gương nhưng cái khác biệt là cậu......đang tự làm xấu mình một giờ hì hục, cậu bước ra đường với bộ dạng không ai nhận r thui. Saua được: Yunho đeo 1 cặp đít chai dày cộp vào mắt ( ở góc kính có dònh chữ be bé: 0 độ);mái tóc nhím ngày nào giờ bị cậu xài keo ép cho nằm bẹp xuống theo kiểu mái 5/5, cậu tự nhủ đừng cười nhiều quá làm chi để lộ răng khểnh,cậu tự nhủ đừng quá chơi nổi làm chi sẽ rước họa vào thân, cậu cố gắng đi cho còng lưng xuống như một ông lão đã quá thất thập cổ lai hi. Quả nhiên với bộ dạng kì quái đến như thế không một đứa con gái nào chú ý đến anh chành Jung Yunho xấu xí này trong suốt buổi khai giảng cả. Nữ thần may mắn có lẽ thương tìng cho Yunho, cậu sống an toàn suốt 2 tháng đầu ( may mắn thật đó) với bộ dạng này. Người ta chỉ đôi khi thắc mắc tai sao anh chàng gù Yunho thỉnh thoảng lại có thể đứng thẳng lên khi đấu bóng rổ được nhỉ ( Yunho cũng che giấu luôn khả năng luồn bóng và lên rổ 3 điểm của mình), hay nghe đồn thỉnh thoảng thấy có ca cấp cứu vì thấy được nụ cười răng khểnh của tên-nào-đó rất dễ thương. Nhưng cậu vẫn sống sót vì trong trường luôn có 2 hotboy để các cô nàng phải quan tâm( thời gian đâu mà điều tra cái khác chứ). Một là Vaness nổi tiếng galang...nhăng, con gái bên anh ta tới hàng tá, thích chơi nổi vơi thân hình xesy của mình ( lớn hơn Yunho một lớp). Một chàng là công tử bột Donghae, tính cách phóng khoáng, thích chơi nổi bằng tiền và những mối tình nhanh như thay áo.
Cột mốc đánh dấu việc cậu bị pama lí giấy tống cổ khỏi nhà bắt đầu từ một buổi chiều, khi toàn trường tập trung tại sân bóng rổ để xem 2 hotboy trong trường thi đấu, Yh nhà mình cũng bon chen để xem trình độ 2 tên này thế nào.
Trận đấu khá hấp dẫn. Vaness lừa bóng rất khéo, Donghae bị nhiều phen chặn hụt nhưng bù lại Donghae có rất nhiều cú ném 3 điểm rất chính xác. Tỉ số theo nhau sát nút.
Tất cả mọi người đều hò reo trừ Yunho ra. Cậu như ngồi ngủ gục trước trận đấu mà theo cậu thì "cũng thường thôi" này. Một đợt dẫn bóng nữa, Vaness đã dẫn được bóng ra sau lưng Donghae, Vaness nhảy lên chuẩn bị cho một cú lên rổ nhưng Donghae đã bắt kịp và đánh bật trái bóng ra khỏi tay Vaness và bay thẳng vào anh chàng Yunho đang .... nửa mê nửa tỉnh.
" Bộp". Yunho đưa một tay ra đỡ trái bóng rồi bằng một tác cực kì chính xác và khéo léo, cậu lách qua Vaness rồi Donghae và lên rổ. Tuyệt đẹp. Cả trường đangh trố mắt nhìn vào anh chàng vừa lên rổ vừa rồi.
- Đấu thử một trận không? Yunho như bị kích động -> quên luôn những gì mình phải đóng kịch, nở một nụ cười như trong quảng cáo P/S. Vaness bước ra " được thôi", mỉm cười đầy ngạo nghễ.
Trận đấu bắt đầu. Yunho nhanh như sóc, trong suy nghĩ của mình, Vaness nhận thấy rõ đây là một đối thủ khó nhằn. Yunho cứ chạy, cứ tranh bóng và không hề nhận ra sự thay đổi của ngoại hình. Mồ hôi túa ra, keo đành bất lực, không còn đủ khả năng giữ được nếp tóc nữa mà để nó trở lại hình dạng nguyên trạng là cái dầu nhím tua tủa; Yuhno cười nhiều đến nỗi tương ali những cơ miệng của cậu sẽ đình công vì mỏi mất; Yunho đứng thẳng lên hẳn, từ bỏ lốt anh chàng gù. Trong một cú giao bóng, Vaness nóng mắt nên huých cho Yunho một cú, chiếc kính to như hai mắt cú rơi ra, Yunho hạ người xuống đất rồi đứng thẳng lên. Toàn thể học sinh có mặt trên sân bóng rổ như đờ ra trước sự lột xác của Yunho: 1 Yunho đẹp trai ( cả những giọt mồ hôi cũng đẹp lây ) và tài năng đang hiện ra trước mắt họ. 5s trôi qua. Rồi cả sân trường như bùng nổ
- Yahhhhhhhhhh....! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và trước tình thế bị phát hiện khuôn mặt thật của mình, một người đầy kinh nghiệm như Yunho biết phải làm gì, cậu co giò bỏ chạy trước khi bị ai đó tóm được
VA sau trận đấu có vẻ hậm hực lắm nên hắn ta làm mặt lanh với YH. DÙ không cố tình nhưng YH rất hay chạm mặt VA, trong trường và cả ngoài trường.. Sở dĩ Yunho để ý đến hắn vì hắn ta có một cô bạn gái rất dễ thương. Yunho thấy cô bé đến chờ Vaness sau mỗi buổi học, cô bé không phải học sinh trường này. Cô bé mặc đồ trắng tinh, lúc nào cũng khoác một chiếc áo khoác, mái tóc đen mượt, da trắng min,môi đỏ hồng luôn tươi cười với VA.Trong đầu YH lúc đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
- Tôi nghiệp cô bé đó thật! Hết người yêu đi yêu cái tên sở khanh đó. MÀ.....con gái gì mà cao quá vậy, xấp xỉ bằng VA lun -> 1,8 m cơ á?????????
Học kì sau VA chuyển trường. Trong trí nhớ YH dữ liệu về VA gần như bị xóa sạch, bởio hằng ngày cậu còn phải nghĩ cách để thoát khỏi sự truy đưổi của các nữ sinh hâm mộ cậu.
Yh đang ngồii trong phòng giáo viên, giáo viên chủ nhiệm muốn gặp cậu vì có chút chuyện.
- Em chào cô.
- Ừm, em ngồi xuống đi.
Sau một hồi ngập ngừng, cô giáo cũng bắt đầu câu chuyện.
- Có chuyện này hơi tế nhị, nhưng em phải trả lời thẳng thắn cho cô biết nhé?
- Có chuyện gì vậy cô?
- Bạn Yuri bên A6 nói rằng đã có thai với em hơn 2 tháng.
- Hả?????? YH như không tin vào tai mình.
- Còn nữa, bạn Seul Gi bên A3 nói là bạn ấy có thai với em đã 1 tháng nay rồi.
- Hả??????? Mắt YH bắt đầu nổ đom đóm.
- Còn nữa, AhRa bên A8, Chaerim bên A1, bạn Eunhye.......
Tai Yunho lùng bùng cả lên.
- Đó, tổng cộng là 10 bạn.
YH suýt té ghế khi nghe cô giáo tổng kết.
- Em không biết ai trong số họ cả. Yuri nào? Seul Gi là ai? Còn Eunhye.... em không biết ai hết.
- Thôi YH! Cô biết em rất đào hoa nhưng không nên quyến rũ người ta rồi rũ tay như thế, phải có khí khái đàn ông lên chứ, mình làm mình chịu.
- Nhưng đúng là em không biết họ là ai hết. YH đưa ra bộ mặt thành thực nhất mà cậu có thể.
- Tôi được rồi! Tôi sẽ nói chuyện với gia đình em sau.
Một hội nghị gia đình lập tức được diễn ra.
- Yh quả nhiên đào hao nhỉ? Giống tôi hồi đó ghê. Papa Yh gật gù.
- Ừm.... hồi đó tôi là hoa khôi của trường, từ chối không biết bao nhiêu người mà do ông theo dữ quá nên gật đầu đại thui đó nhe. Mama YH mơ màng.
- YH quả nhiên thừa hưởng gen tốt rồi. Cả 2 người đồng thanh, mặc cho YH ngồi đực mặt ra, cười méo xẹo
- Thôi, con xin pama, con sắp chết vì cái gen tốt đó đây.
- Bố tin con. Nỗi kinh hoàng mà lũ con gái gây ra cho con từ tiểu học đến giờ khiến con làm sau "có gì" với bọn chúng được chứ.
- Nhưng con ở lại đây thì nguy hiểm lắm. Không khéo bọn nó kéo tới nhà mình và gào lên rằng YH đã có thai với con rồi dòi cưới mất hôi.
- Vậy........ Yh nhăn nhó. Mama của cậu nói có lí.
- Nên bố mẹ quyết định đưa con lên Seol học đại học, nghe bảo con trai trên đó cũng đẹp nên chắc con sẽ không đến nỗi khốn khổ như vầy.
- Nhưng còn việc ăn ở.....
- Bố mẹ lo hết rồi. Con sẽ ở với Kim Junsu. Cái thằng nhóc ở nhà mình suốt thời con học tiểu học, cái tên nhóc thích kẹo đến nỗi sún cả răng đó.
- Là tên nhóc mặt búng ra sữa mà ai cũng khen dễ thương ấy ạ?
- Ừm. Ảnh nó mới chụp này.
Yh ngắm một tên nhóc tóc vàng ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương như một đứa con gái, cái mặt nom vẫn búng ra sữa như hồi xưa vậy.
- Nó đang sống tại khu nhà trọ trong sự quản lí của hai bác Kim.Hình như còn ở chung với 3 tên con trai nữa hay sao ấy. MÀ con trai càng tốt, ba mày biết mày sợ con gái lắm mà. Vậy nhé!
- ......................
Không đợi YH đồng ý, pama Yh nhanh chóng gọi điện cho người bà con xa đại bác bắn không tới ấy và viết thư cho tên nhóc JS này. Điều đó đồng nghĩa với việc Yh chính thức bị tống cổ khỏi nhà ( chia buồn cùng oppa)