đây là một câu chuyện buồn,lúc đầu đọc tôi rất tức giận....ai lại để người ta chờ như thế chứ.....lại còn nhiều lần nữa chứ....mà không nói nguyên nhân...nhưng khi biết được nguyên nhân tôi không hề trách cậu ấy 1 chút nào...đọc xong bài này tự nhiên nhớ tới một người bạn,mai là đám giỗ một năm của bạn ấy rồi
..thời gian trôi wa nhanh wá
Đó là ngày đầu tiên tôi vào lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm và tôi gọi điện cho cậu ấy:
_ Cậu đến đón mình được chứ?
_ Được đợi mình 5'
_ Nhanh lên đấy nhé!
Từ 3h chiều, tôi đợi mãi...năm phút...mười phút...mười lăm phút...Cuối cùng cậu ấy cũng đến.
_ Cậu làm gì mà lâu thế? Sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi!
_ Mình xem một chương trình truyền hình.
Cái gì? Truyền hình? Tôi leo lên xe cậu ta và không nói một lời gì suốt đọan đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
...Tôi òa lên khóc khi cậu ấy xin lỗi lần thứ năm mươi chín, rồi lần thứ sáu mươi, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó không cho tôi biết.
Và tiếp tục "mình xin lỗi",cho đến khi tôi không thể nghe thêm một lời nào...Tôi đập máy và hét vào điện thọai khi cậu ta nói lời xin lỗi thứ chín mươi chín.Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe điện thọai nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm tôi không thể chịu thêm được tình trạng này,tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu.Bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện.Tôi chạy thật nhanh đến bệnh viện.
-Chuyện gì vậy?Sao không gọi điện cho mình?-Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc.Tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy thu hết sức lực để nói"Mình xin lỗi" và nhắm mắt lại.
Tôi la tóang lên"
-Đừng có mà xin lỗi,cậu mở mắt ra đi!
Tôi nắm chặt tay áo cậu ấy mà kéo:
-Tại sao cậu lại xin lỗi,tại sao không giải thích với mình????Đừng có mà xin lỗi...Cậu mà không mở mắt là tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu..không bao giờ!!!
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu....Nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi.....mãi mãi.....
Một tháng sau, me cậu ấy đưa cho tôi một chiếc hộp đựng những tờ giấy ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi
"Lần thứ nhất....mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà mình thấy chóng mặt wá,nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu,cậu tha lỗi cho mình nhé!"
"Lần thứ hai...."
"Lần thứ ba......"
Lần thứ một trăm, đây là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện:"Mình xin lỗi,mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi,mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp,trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh.....Timmy ơi,mình xin lỗi cậu...........
P/s;câu chuyện này buồn quá!!!